Đã bao lần ta hỏi chính ta
Vì lẽ gì không thể xa người ấy?
Khi duyên kiếp cuộc đời xô đẩy
Như bến kia, vẫn vậy, nhớ người xa?
Người yêu ta rồi người nỡ phôi pha
Lời hẹn ước có trăng ngà chứng giám
Lời người nói ta khắc sâu tâm khảm
Còn lời ta, cơn gió thoảng, người
ơi!...
Trông cánh buồm lướt sóng xa khơi
Người hạnh phúc với bờ bến mới?
Người tới được nơi người muốn tới
Bỏ lại sau lưng diệu vợi nhân gian.
Sống trên đời người có tính có toan
Ta khờ khạo bèo lan mặt nước
Tình yêu của ta hóa lâu đài cát
Dưới chân người, tan tác buổi hoàng
hôn!
Người xa ta, ta cay đắng tủi hờn
Chất chứa lắm nỗi buồn hoa phượng!
Người đã xa, sao mãi ta cứ tưởng
Thực tại này là một giấc mơ thôi!
Đằng đẳng
bao mùa xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét