Người
đi, để lại mùa thu cũ
Một
chút hanh hao, chút nắng vàng
Chút
hoàng hôn tím, sâu đôi mắt
Hun
hút chiều bóng nhạn sang ngang.
Người
đi, để lại mùa phượng đỏ
Một
chút mộng mơ tuổi học trò
Một
nụ cười duyên nghiêng nghiêng phố
Hồn
ai thắp lửa nửa câu thơ!
Người
đi, để lại mùa đông lạnh
Một
chút mưa dầm thấm ướt vai
Một
làn sương trắng giăng đầu ngõ
Tiếng
vạc đêm cô quạnh ai hoài.
Người
đi, không để lại mùa xuân
Mưa phùn vây cánh én
bâng khuâng.
Biết đến khi mô đào nở
lại
Thắm hồng bên đôi má
giai nhân?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét