Cha mẹ đưa
chúng con đến thế giới này
Đứa thời chiến
tranh, đứa thời bao cấp,
Bao gian
truân, hiểm nguy, khó nhọc
Nuôi chúng
con phương trưởng nên người.
Cha đi rồi
còn lại mẹ thôi
Đoạn cuối cuộc
đời sống trong thương nhớ,
Con cháu về -
đi nặng lòng trăn trở
Mẹ lặng thầm
mà đáy mắt rưng rưng.
Thương chúng
con quá đỗi quá chừng
Mẹ chẳng thể
quên cái thời bao cấp?
Cuộc sống giờ
đây khá đủ đầy vật chất
Nên để tâm gì
với được - mất - hơn - thua.
Mỗi bữa cơm
lưng bát thế là vừa
Mẹ thích món
gì con chưa biết được,
Thuở nhỏ
tranh nhau, lắm khi ngỗ ngược
Tóc bạc rồi bất
chợt thấy vô tâm!
Thương cháu
thương con diệu vợi ánh trăng rằm
Một đời mẹ
như củ khoai củ sắn,
Dẫu đã đi
muôn ngàn vạn dặm
Với mẹ già -
con bé bỏng như xưa!
Mùng 3 Tết Kỷ Hợi
Cảm xúc chân thực, nói đúng tâm trạng người già!
Trả lờiXóa