Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Hứng . . .


Anh giơ tay hứng nắng
Nắng lọt qua kẽ tay
Anh giơ tay hứng gió
Gió vội bay theo mây.

Ngẩn ngơ giơ bàn tay
Hứng được hạt mưa bay
Hạt mưa hay hạt lệ
Mùa thu ngày chia tay . . .

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

...niềm tin bị đánh cắp...


Trên đời ngàn vạn nỗi đau
Nỗi đau nào bằng niềm tin đã mất?
Ta gắng sống một đời chân thật
Chân thật được chăng giữa muôn kiểu lọc lừa?

Cuộc đời ta con tạo cứ đùa
Bán bớt niềm tin đẩy mua xảo trá
Nên chia tay ta có chi là lạ
Dẫu trái tim này nghiêng ngả vì em!

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Ký ức hè . . .


Đã rộn tiếng ve gọi hè. Đầm sen rực một màu đỏ. Ngàn ngàn búp sen như đèn lồng nhỏ rung rinh trong gió, muội đèn là mùi hương sực nức đồng quê.
     Trời xanh cao quá, ánh nắng mùa hè nóng gắt hơn như bởi được nung lên từ hoa phượng đỏ. Dãy phượng cổ thụ da dẻ sần sùi mà sao trào sức sống đến thế.
     Con đường đến trường, mỗi khi cơn gió thổi qua, mịt mù bụi đỏ. Bụi khó chịu thật nhưng không có bụi đỏ trong trong ngày hè như thiêu thiếu một cái gì đó.
     Đếm ngược ngày chia tay mái trường yêu dấu, bạn bè viết cho nhau những dòng lưu bút. Những chàng trai nghịch ngợm không biết trở nên tư lự tự lúc nào.
     Đã bao năm trôi qua mà tôi vẫn nhớ mãi mấy câu thơ không rõ tác giả, em viết cho tôi:
          Ai đã từng nghe tiếng ve sầu trên cành phượng đỏ
         Ai đã bao đêm bước xào xạc trên lá vàng khô
         Một thuở học trò qua đi
         Buồn bật khóc . . .
     Tiếng trống tan trường cắt ngang dòng lãng đãng hè  xưa. Tựa ban công nhìn xuống, suối áo dài trắng phất phơ bay và văng vẳng đâu đây nhạc phẩm " Thời hoa đỏ ". . .

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Hạt giống

Tô Phú và Đào Nghệ đều làm quan đời nhà Tùy, cả hai đều thích âm luật nhưng tính khí mỗi người một khác.Tô Phú làm quan nhờ tiến cử chứ không qua các kỳ vượt vũ môn như Đào Nghệ.
     Sinh trưởng trong gia đình trọc phú nên Tô Phú ít nhiều có tính hợm mình pha chút mánh khóe bọn tiểu nhân hạ tiện.
     Một hôm, tổng trấn Hà Lộc tổ chức thi âm luật, ca nhi biểu diễn năm bài của Đào Nghệ mới hát một bài của Tô Phú. Nhưng cuối cùng Tô Phú vẫn đạt giải nguyên vì có sự hậu thuẫn của đám quan lại dòng tộc địa phương. Dù không đoạt giải nhưng ca từ của Đào Nghệ được truyền tụng trong nhân gian.
     Mùa xuân, tiết nguyên tiêu, tổng trấn Hà Lộc mở tiệc thưởng trăng, đang khi ca nhi biểu diễn, chân nhân Phù Minh vân du qua cửa, tổng trấn Hà Lộc lạy mời chân nhân ngắm trăng thưởng rượu. Được vài tuần, Hà Lộc hỏi chân nhân về số mệnh. Chân nhân cười nói:
- Sống thác có mệnh có số. Ngài tích đức thì con cháu vinh hoa được vài đời.
Có duyên gặp được chân nhân, Tô Phú, Đào Nghệ cũng muốn xem số mệnh, Phù Minh cười đáp:
- Mỗi người lấy cho ta một cọng rơm, ta xem cho.
Nhìn cọng rơm của Tô Phú, chân nhân nói:
- Hạt cỏ cũng có số phận, nếu bay vào nơi hoang hóa thì mọc khó nhưng thọ cao, nếu vào nương ruộng màu mỡ thì phát triển rất tốt nhưng chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay. Cọng rơm ngươi đưa ta xuất thân từ hạt giống lưng, người ta sàng lọc chưa sạch, do đó, dù cũng cho bông nhưng toàn là hạt lép, thân ngắn không lợp nhà được, nó chỉ xứng đáng lót ổ gà mà thôi.
     Cầm cọng rơm Đào Nghệ, chân nhân nhắm mắt than thở:
- Chao ôi! Quân tử kẻ nào không long đong số phận, chịu nhiều điều đàm tiếu của tiểu nhân. Cọng rơm ngươi đưa ta xuất thân từ hạt lúa chắc nhưng không may rơi vào vườn đất cát, thiếu nước, thiếu màu. Nó mọc được nhưng không thể cho hạt. Cơn cuồng phong qua cuốn nó bay lên vướng trên cành tùng, chim họa mi nhặt về lót ổ. Loài chim này dũng cảm, hót hay, khát vọng bay cao và tinh tế vô cùng. Những cọng rơm, chiếc lá lót ổ của nó phải sạch, chắc chắn. Tổ của chim họa mi nâng niu, ôm ấp, che chở đàn con thật tốt, không bão tố nào hất tung tổ của nó rơi xuống đất như tổ của các loài chim khác được. Nhà ngươi như cọng rơm nhỏ vậy, là chở che, ôm ấp, nâng niu khát vọng bay cao, líu lo tiếng hót yêu đời của loài họa mi dũng cảm . . .
     Tô Phú muốn chân nhân nói thật rõ số mệnh của mình, chân nhân đáp:
- Lời ta nói đã nhiều, các ngươi ngẫm kỹ mà sống.
Nói xong, phất tay áo một cái đi mất. Ánh sáng vầng trăng lúc này lấp lánh ánh vàng và hình như thoảng hương thơm đồng nội.


Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Chia tay




Nói gì
Em nói gì đâu
Mà sao đôi mắt
Âu sầu lệ rơi . . .

Chia tay
Hụt hẫng chơi vơi
Nhòa trong đôi mắt
Đất trời
             Ngã nghiêng . . .

Anh về
Gom kỷ niệm buồn
Để xây mộ tháp
Chôn duyên chúng mình.

Thời gian
Xóa hết tuổi xanh
Sao không thể xóa
Bóng hình
                Người xưa!

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

Em ru anh ngủ . . .


Em ru anh ngủ canh dài
Ngọt làn môi với tay cài bàn tay
Võng em là mái tóc mây
Thoảng thơm hương bưởi vai gầy - gối êm.
Ngủ đi anh ngủ cho yên
Dẫu đời trôi giữa trăm miền bão giông
Sự đời sắc sắc không không
Lợi danh như chút bụi hồng thoảng qua.

Bàn tay năm ngón kiêu sa
Em ru anh ngủ . . . quan hà . . . ngủ theo!


Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Bông bưởi


Anh hái chùm bông bưởi
Em đun nước gội đầu,
Hương bưởi quyện hương tóc
Những ngày ta bên nhau.

Ngày xưa kia còn đâu
Vời vợi xa tít tắp
Màu hoa xưa chợt gặp
Dội lòng mình nao nao.

Lòng anh thầm ước ao
Gặp lại mùa bông bưởi
Trong làn sương buổi tối
Với người xưa - cố nhân.

Gặp lại một dáng hình
Một giọng cười điệu nói
Quyện trong mùi hương bưởi
Để rồi . . . lại xa nhau!

Như ngày xưa còn đâu
Vời vợi xa tít tắp . . .

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Nơi hò hẹn cũ

Lần hẹn đầu tiên quán càfê nhỏ
Lất phất mưa bay trời chiều ửng đỏ
Hoa cúc vàng, em áo tím đơn sơ
Ngây ngất hồn anh xanh ước mơ.

Lần hẹn thứ hai cũng nơi quán nhỏ
Góc em ngồi buông xuống mấy chùm lan
Nâng trên tay cánh hoa gió mây ngàn
Em thầm tiếc mưa sầu đông tim tím.
Giặc Mĩ leo thang, chia tay bịn rịn
Anh lên đường vào chiến trường xa
Dó cũng là lần hẹn thứ ba
Em chia tay anh bằng hoa và nước mắt.

Năm tháng đạn bom chiến trường đánh giặc
Sốt rét rừng, bệnh tật, đói ăn
Áo rách, quần sờn, má hóp, da xanh
Rạo rực trong anh vẫn là nỗi nhớ!

Chiến tranh đi qua lòng còn bỡ ngỡ
Trở về quê sau cách trở bao năm
Mảnh vườn xưa mẹ chưa kịp san hầm
Anh đi tìm em sau bao năm xa cách.

Anh đến những nơi đôi ta thường gặp
Mái trường xưa, bến nước, đầm sen
Cây gạo đầu làng, quán nhỏ thân quen
Đâu cũng hố bom...làng em hoang vắng!

Mỗi ngày đi qua lòng thêm trĩu nặng
Ngẩn ngơ nhìn giọt nắng hàng hiên
Hình bóng em chấp chới trong đêm
Quán nhỏ càfê anh tìm mộng tưởng.
Ở đâu em? Sao không lên tiếng?
Chiến trường xa mong trở lại quê hương
Nay chốn quê nhà mà nặng nhớ nặng thương
Chốn xưa hò hẹn tơ vương giăng đầy.

Bàn bên kia một ông cụ cao gầy
Tay run run khuấy ly càfê đắng
Thả khói thuốc vào trời chiều tĩnh lặng
Đếm sầu đông buông lá giao mùa.

(Không biết ông cụ có cùng tâm trạng và cảnh ngộ như ta không?)